XIN NHẬP HỌC VÀO 8 TRƯỜNG HÀNG ĐẦU
CỦA NƯỚC MỸ (IVY LEAGUE) - PHẦN 6
(Tiếp theo…)
Cách trình bày về “Chuyên ngành kỹ
thuật”
1. Tại sao bạn thích học chuyên ngành kỹ thuật?
Kỹ thuật kết hợp cả lý thuyết và
ứng dụng của chuyên ngành toán học và vật
lý, là hai lĩnh vực tôi có nhiều khả năng và yêu thích nhất. Do đó, chuyên ngành kỹ thuật, cung
cấp một diễn đàn nơi
mà kỹ năng khoa học và toán học của
tôi có thể được phát triển và có thể thay đổi thế
giới một cách thiết thực. Để diễn giải cho ý của Walt Whitman, đó là câu thơ mà tôi đóng góp có
thể ảnh hưởng đến cả
một vở kịch.
Dự án tôi đã thực hiện cho AP Physics, và đáng chú ý
nhất là khóa học về khái niệm vật
lý hiện đại trong chương
trình PGSS đã lôi
cuốn tôi đến với chuyên ngành kỹ thuật. Những
thách thức đơn
giản chẳng hạn như thiết kế một thiết bị giảm sốc để bảo vệ một quả trứng rơi từ độ cao 15 mét, một cây
cầu bằng gỗ đoạn được thiết kế để
chịu tải trọng nặng, hoặc một cái xe bẫy chuột xe có động cơ đã thực sự thu hút tôi và làm thỏa mãn
ước muốn bẩm sinh của tôi là
giải quyết các vấn đề trong thực tế theo cách đầy sáng tạo.
2. Mô tả vắn tắt bất kỳ một kinh nghiệm cụ thể mà bạn có liên quan đến kỹ thuật hoặc đã khiến bạn quan tâm đến chuyên ngành kỹ thuật.
Sự kiện quan trọng nhất đã đưa tôi đến với chuyên ngành kỹ thuật là khi tôi tham gia khóa học PGSS, trong mùa hè vừa qua
tại Đại học Carnegie Mellon. Tôi đã trải
nghiệm một khóa học đầy đủ về
các môn học gồm toán học rời rạc, khoa học máy tính, sinh học phân tử,
triết lý khoa học, hóa học, vật lý
học, nghệ thuật và khoa học, và thực
hiện một dự án theo nhóm. Dự án của nhóm tôi – Thiết lập và Phân tích sự hỗn loạn
trong máy tạo dao động bị sự cố một cách
có chủ ý – liên quan tới chuyên ngành vật lý và chúng tôi kiểm tra thứ tự hiện diện trong
mô hình hỗn loạn. Tôi cũng thực hiện các nghiên cứu đặc biệt về cơ khí và điện
mạch cộng hưởng. Cho năm
tuần học chuyên sâu,
chúng tôi đã
nghiên cứu, viết, phân tích, báo cáo, đã được
học hỏi, và đùa
vui với nhau. Tôi yêu quãng
thời gian đó biết bao.
Tôi gửi
kèm theo đây Phần trình bày về chuyên ngành kỹ thuật này
một bản sao mô tả khóa học PGSS,
đánh dấu các khóa học tôi đã tham gia. (Vui lòng xem Tài liệu đính kèm số 3). Cũng kèm theo đây là một bản sao về dự án chuyên ngành vật lý của
nhóm tôi mà tôi đã đề cập ở trên. Các bản sao được cung cấp ở đây chưa được biên tập để đăng trên ấn phẩm của
PGSS, sắp được phát hành. Tôi cung cấp một bản sao lời nói đầu của tiến sĩ Peter
Bergmyer, giám đốc đại
học PGSS, cho Tạp chí Class Journal. Ông đã giới thiệu tổng quan về chương
trình PGSS và các dự án nhóm. (Vui
lòng xem Tài liệu đính kèm số
4.)
3. Bạn
nghĩ chương trình đào tạo chuyên ngành kỹ sư tại trường HYPer có thể phù hợp với đam mê riêng của bạn như thế nào?
Bạn đã
hỏi tôi ở đâu đó trong hồ sơ xin nhập
học này rằng tôi mong đợi sẽ
có được điều gì từ thời
gian trải nghiệm tại trường. Tôi đã
trình bày rằng tôi mong
muốn có một chương
trình hạng ưu cho phép tôi nuông chiều đam mê của tôi trong hai lĩnh vực khoa học kỹ thuật và văn
học. Đó là chính xác là
điều tôi thấy chuyên ngành kỹ thuật của trường HYPer phù hợp với đam mê của tôi
như thế nào. Tôi thích sự cân bằng của
chương trình. Các yêu cầu
về Khoa học xã hội &
Nhân văn chiếm gần 20% trong chương trình
B.S.E. Tôi thực sự
muốn theo đuổi chuyên
ngành kỹ thuật tại trường; tuy
nhiên tôi cũng sẽ không buồn nếu các bạn trong lớp kỹ thuật nghĩ tôi là một nhà
thơ.
Một yếu tố khác đó là các phân khoa và cơ sở vật chất của
trường. Cha mẹ và tôi đã
có một buổi đi thăm không chính thức tới
tòa nhà của phân khoa kỹ thuật vào một buổi sáng thứ bảy đầy nắng cuối tháng
tám. Khoảng sân của các tòa nhà vắng vẻ và yên tĩnh, đã
cho tôi cơ hội nhòm
qua cửa sổ của các phòng thí nghiệm,
phòng bài giảng
và văn phòng giảng viên. Ấn
tượng áp đảo với tôi là mình đang được đứng ở một nơi thật quan trọng, nơi
mà mọi điều quan trọng xảy ra. Tôi gọi nó là tinh thần
của sự vĩ đại. Cho
dù điều đó là bất cứ thứ gì thì nó lien
tục thúc dục tôi trong suốt quãng đường dài trở về nhà. Mong muốn của tôi sẽ được thỏa mãn tại nơi đây.
Ví dụ về cách viết bài luận chính
Hãy
trình bày dưới đây một câu chuyện về bản thân bạn mà có thể cung cấp tốt nhất
cho chúng tôi, trực
tiếp hoặc gián tiếp, một cái nhìn sâu sắc về con người bạn. Ví dụ, câu
chuyện có thể chỉ đơn giản là liên quan một kinh nghiệm cá nhân, hoặc một giai
thoại hài hước; nó có thể cho biết về một cuộc gặp gỡ có tính học thuật hoặc về một thử nghiệm đặc tính bất thường. Không giới hạn về đề tài. Bạn hãy chọn một nội dung, thư giãn và viết.
Ngày
xưa, tôi nghĩ rằng tôi biết tất cả. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra có
cả một vũ trụ các kiến thức tôi
chưa biết tới. Khi nào
tôi đã biết đến điều này? Thật ra, nó chẳng phải là một sự hiển linh rực rỡ nhấp
nháy trước mắt tôi trong phòng tắm vào
một buổi sáng nào đó. Mà thay vào đó, là một quá trình chậm rãi vào một lúc bực bội
và cần thiết. Và rồi tôi đã ở
đó, như là một món quà của Chúa đưa tối
tới với sự hàn lâm. Và rồi một cú va chạm mạnh và nhanh đã đến với tên gọi là
chương trình PGSS: năm tuần của các
môn khoa học nghiền nát trí não tại Đại học Carnegie Mellon. Thật lạ ư? Tôi đã yêu nó mất rồi.
Được
nhận vào PGSS cũng
khó gần như là trải qua thời gian học vậy. Nó sẽ là một
thiên đường trí tuệ hay địa ngục
hàn lâm? Tôi không có ý tưởng và
mong đợi gì vì cha mẹ và tôi đã sắp xếp vào sáng chủ nhật cuối
tháng 6 đó. "Tạm biệt bạn bè. Chia tay guitar. Chia tay mùa
hè," Tôi than thở khi con đường lát nhựa kêu
lách tách dưới cái lốp xe Civic của chúng tôi. "Trại Saskatchewa, tao đến rồi đây”. Mặc dù vậy thì
cũng thật buồn cười. Từ giây
phút đầu tiên tôi ở đó, tôi biết đây sẽ không phải là trại hè. Sự tài giỏi trí tuệ vang lên trong không
khí, tạo thành vòng cung bao trùm khu ký túc xá chúng
tôi sẽ ở. Và túi xách của
tôi thậm chí còn không được mở ra.
Sang
ngày thứ hai, tôi đã rơi vào một chương trình hàn lâm với cường độ mà tôi
chưa bao giờ biết:
các bài giảng cho bữa sáng và bữa trưa, từ 8 giờ sáng đến 2:00 giờ chiều, sau
đó là ba giờ trong phòng thí
nghiệm hoặc làm việc nhóm. Dự án của nhóm – trọng tâm của chương trình PGSS-- kéo dài năm tuần và lên đỉnh điểm là một báo cáo nghiên cứu chính thức (mà
tôi có đính kèm trong
hồ sơ này) và một bài thuyết trình cho cả khoa và các sinh viên. Nó là một bước
ngoặt, đẩy tôi đên
(và hơn thế
nữa) các giới hạn của những gì tôi nghĩ là bộ não của tôi có thể theo kịp. Tôi đặc biệt bị thúc đẩy bởi môn vật lý học, do đó, tôi đã
chọn nguyên tắc đó cho lĩnh vực dự án của
tôi. Bên cạnh đó, chủ đề nghiên
cuwau hơi có vẻ giá trị và độc đáo
hơn.
Chúng tôi gọi đội của mình là Đội Hỗn Loạn: Ellen, Oren, Tom và Zane. Trọng tâm của dự án
là sự hỗn loạn và chuyển
động hỗn loạn. Tôi không còn xa lạ với
sự hỗn loạn, sự thực cho
điều này là tủ quần áo phòng ngủ của tôi chính là bằng chứng. Tôi lập tức chú ý tới Ellen, một cô gái tóc vàng, cao. Cô ấy là
người nghiện việc, ngoan cố và bảo thủ, người đã vào thư viện ngay tối đầu tiên và đã
mang về sáu cuốn sách
về nghiên cứu về sự hỗn loạn. Đối lập với Ellen là Oren,
một người thông minh tuy
không nghiêm túc, một kẻ mang dép và yêu nhạc punk rock. Vì tôi khác Ellen và Oren, nên viễn cảnh về sự xung đột của nhóm nhảy múa
trong đầu của tôi. Tom, giống
như tôi, nằm ở giữa hai thái cực của những
gì Ellen và Oren đại diện. Điều
này cũng an ủi tôi một
chút.
Chúng tôi đã thực hiện nghiên cứu. Đôi
khi rất lộn xộn (thậm chí hỗn loạn) và có nhiều hơn
một lần đã cãi nhau ầm ĩ về việc ai sẽ
làm những việc gì. Nhưng rồi thì việc cũng xong. Tom và tôi xem
Ellen la hét với Oren người suốt ngày ngủ và gây cảm hứng khiến
cho Ellen bắt đầu giựt
tóc cô ấy. Vòng tròn xung đột thực sự khá tuyệt vời. Khi sự căng thẳng và
mệt mỏi leo thang mạnh
vào tuần trước hạn
nộp báo cáo, tôi tự hỏi tôi đang mắc vào việc gì. Tôi sẽ kiệt sức
ngã xuống giường (thường
khoảng 4:00 sáng) và ước được ngủ đến trưa.
Tôi thực sự chỉ mơ được ngủ. Và ước mơ định kỳ khác là một cuộc
sống không cần suy nghĩ về sự hỗn loạn. Có một nguyên tắc tâm lý sâu sắc trong đó, nhưng tôi không
biết nó là gì.
Và
rồi tôi làm mất cái đĩa. Tại sao là tôi chứ? Bây giờ tôi đang nghĩ về điều đó, tôi đoán lý do
tôi được giữ cái đĩa chứa báo cáo của chúng tôi
là vì tôi gõ rất nhanh. Trong cái tuần cuối cùng điên cuồng đó, chúng tôi đã
phải đối chiếu cả
đống dữ liệu vào một bản
báo cáo mạch lạc và trình bày
mạch lạc. Tôi làm
hầu hết phần việc này. Những đêm sau đó thì ngày một trễ
hơn cho đến khi tôi thức cả đêm làm
việc tại máy tính Trung tâm máy tính. Nó
xảy ra khi nào? Ai biết? Tôi không muốn đổ lỗi vì thiếu ngủ. Tôi
thực sự không. Và rồi tôi đã phải tìm
bò ra và kiếm trong thùng rác, lục lọi lại mọi thứ tôi đã vứt đi.
Sự tỉnh táo của tôi đã được kéo trở lại rìa vực sâu. Và công việc lại bắt đầu lại.
Tôi tin rằng, có một lúc trong cuộc đời mỗi
người, mọi thứ dường như
vô ích. Thời điểm đó đến với tôi một
đêm/ sáng khi tôi kiệt sức và tôi ngồi kinh
ngạc và choáng váng trước màn hình máy tính. Báo cáo về sự hỗn loạn đã
biến hóa từ một tờ giấy thành một mớ thất bại đáng giận. Tôi cảm thấy vô
giá trị và yếu đuối
khi trước đỉnh điểm; lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi thực sự cảm thấy mình đã ở cuối đoạn dây. Sau đó, tôi
nhìn xung quanh tôi lần đầu tiên trong
hàng giờ. Mười người bạn khác trong lớp PGSS đang ngồi giống tôi trước màn hình của họ, suy nghĩ về những đỉnh Everests của riêng họ. Không phải chỉ tôi,
hoặc dự án này. Mà tất cả chúng tôi đã
ở đây cùng nhau.
No comments:
Post a Comment